BẢN DI CHÚC ĐỂ LẠI
BẢN DI CHÚC ĐỂ LẠI:
Câu chuyện xảy ra tại nhà bà Thanh. Bà Thanh đang nghe điện thoại, tiếng điện thoại vọng ra “Vợ chồng tôi lần này về ăn giỗ cha, Bà và cô hãy đồng ý làm các thủ tục sang tên mảnh đất của ông, bà cho tôi. Nếu không tôi xem như không có mẹ con, anh em gì nữa. Chào bà”. Tiếng điện thoại tút dài.
Bà Thanh: Trời ơi, ông ơi sao số tôi lại khổ thế này hả ông ơi, được đứa con trai nó lại bất hiếu thế này, giờ nó lại đứt tình, đoạn nghĩa với mẹ và em gái nó chỉ vì mảnh đất vô tri thế này. Ông sống khôn chết thiêng, ông về đây mà xem.
Hoa: Ơ kìa mẹ lại khóc nữa rồi sao? Gia đình mình lại có chuyện gì nữa hả mẹ?
Bà Thanh: Đây con xem đi (bà Thanh đưa điện thoại cho Hoa xem tin nhắn)
Hoa: Trời ơi lại còn như thế này nữa sao ?
Bà Thanh: (đau khổ) Mẹ không còn muốn sống nữa rồi con ạ. Trời ơi là trời!
Hoa: Mẹ ơi, con đã hiểu nỗi lòng của mẹ. Anh trai con đã là người bất hiếu. Mẹ vẫn có con phụng dưỡng tuổi già mà mẹ.
Hoa: Mẹ ơi hình như vợ chồng anh Quang về kìa mẹ.
Bà Thanh: Mẹ không thể để xảy ra như thế này, mẹ đi tìm người giải quyết. Mẹ đi đây
Hoa: Mẹ chờ con với (chạy theo mẹ).
Vợ chồng Quang tay xách đồ từ trên xe xuống đi vào ngõ.
Quang: Lâu không về, em thấy chưa nông thôn quê mình giờ không thua gì trên thành phố em à.
Sen: Chồng thấy vợ nghĩ xa chưa? Biết quê mình phát triển nên vợ mới giục anh lo mà chuyển tên cái sổ đỏ đi. “Để lâu cứt trâu hóa bùn”.
Quang: Nhưng vợ ơi, anh bảo này, trước vợ chồng mình mua đất trên thành phố Bà cũng đã bán một nửa đất, cho tiền chúng mình rồi. Như vậy có quá đáng không em?
Sen: Anh tưởng mấy đồng bạc lẻ đấy là đã to rồi à. Anh con trai phải được hết của cha mẹ chứ. Anh có nghe vợ anh nữa không hả?
Quang: Có…có … có… Nhất vợ nhì trời mà lị ... Thôi được rồi để từ từ rồi anh tính.
Hoa (về nãy giờ): Tính gì đó anh? Lại tính từ từ đuổi mẹ đi à?
Quang: Mày là con gái, là con của người ta đừng có ý định tranh giành đất đai với vợ chồng tao nhé? Khôn hồn thì nói với mẹ chuyển hết cho tao, để tao làm nhà thờ tổ tiên; không thì không anh em gì nữa.
Sen: Cô đi lấy chồng rồi, cô không có quyền gì ở đây nhé.
Hoa: (tức giận) Hừ, ai còn lạ gì anh chị, muốn dành đất của mẹ lại bày đặt ra xây nhà thờ tổ tiên. Anh chị nghĩ mà xem từ ngày anh lấy vợ, anh…anh chị đã báo hiếu mẹ được ngày nào chưa mà anh đòi hỏi?
Quang: Hừ, thì mày cũng là con, mày cũng phải chăm sóc mẹ chứ.
Hoa: Anh đúng là bất hiếu.
Quang: Á à, con này mất dạy (giơ tay đánh). Đã là gái đi lấy chồng theo chồng, đừng có về đây dậy khôn tao nhé, cút ra khỏi nhà tao nhanh. (tìm gậy đuổi đánh)
Sen: Ra khỏi nhà ngay. Về bên nhà chồng mà to tiếng nhé.
Hoa: (Gọi mẹ thật to) Mẹ ơi, vợ chồng anh Quang đuổi con này? (khóc)
Mẹ và Hòa giải viên vào
Bà Thanh: Dừng lại! Tôi thật không ngờ anh chị lại thành ra thế này anh, chị không coi ai ra gì cả, tôi đã mời được tổ hòa giải đến đây rồi xem anh còn thái độ được nữa hay không?
Quang: Tất cả cũng chỉ tại bà cứ nghe lời con gái.
Bà Thanh: Trời ơi sao tôi lại khổ thế này ông ơi!
Huế: Gia đình mình hãy bình tĩnh. Anh Quang à, nhận được lời đề nghị của mẹ anh, nhờ tổ hòa giải đến giải quyết, chúng tôi đến đây gồm có 2 thành viên: Tôi là Huế tổ trưởng tổ hòa giải còn đây là chú Dương thành viên.
Quang: Hòa với chả giải. Các cô, chú thì biết gì mà xía vô việc nhà chúng tôi, cô chú về đi, để tôi tự giải quyết.
Dương: Anh Quang à, mẹ anh là người sinh thành ra anh, anh phải có nghĩa vụ chăm sóc, phụng dưỡng mẹ theo quy định tại khoản 2 Điều 70 Luật Hôn nhân và gia đình. Trường hợp gia đình có nhiều con, thì phải cùng nhau chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ anh không thể đùn đẩy cho em gái anh được đâu.
Huế: Còn nữa, theo quy định của Điều 24 Luật Xử lý vi phạm hành chính, nếu vi phạm trong lĩnh vực hôn nhân gia đình có thể bị xử phạt tới mức tối đa 30 triệu đồng; nếu ngược đãi cha mẹ còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo Điều 185 Bộ Luật Hình sự. Ngoài ra, người nào vi phạm nghĩa vụ nuôi dưỡng người để lại di sản còn không được hưởng thừa kế theo Điều 621 Bộ Luật Dân sự nữa đấy anh chị ạ.
Quang: (Lo lắng hạ giọng) làm gì mà có quy định vô lý như thế, tôi... tôi không tin.
Huế: Qua nghe bà trao đổi tôi còn biết hôm nay vợ chồng anh, chị về đây ép mẹ sang tên mảnh đất của ông bà cho anh, chị là sai vì anh và em gái anh đều là hàng thừa kế thứ nhất theo quy định của pháp luật thì được hưởng phần di sản thừa kế như nhau.
Quang: Sai là sai thế nào. Tôi là con trai duy nhất thì tôi có quyền thừa hưởng toàn bộ đất đai của cha mẹ tôi chứ.
Bà Thanh: (cầm tờ di chúc ra) Quang ạ, đến nước này thì mẹ không còn phải do dự nữa, đây là di chúc của cha con để lại. Theo di nguyện của cha, mảnh đất còn lại này là cha để lại cho em Hoa đây này (cầm tờ giấy run rẩy).
Huế: Anh chị còn nhớ không? Ngày anh, chị ra thành phố, mẹ anh đã bán đi một nửa phần của bà cho anh, chị tiền để mua nhà. Phần còn lại thuộc về sở hữu của bố anh, bố anh chết để lại di chúc phần di sản của mình cho chị Hoa. Di chúc này đã đảm bảo giá trị pháp lý nên anh, chị không có quyền đòi bà Thanh sang tên cho vợ chồng anh được.
Quang: Tôi không biết, chỉ có con trai mới có quyền thừa kế.
Dương: Anh Quang à, di chúc của cha anh để lại thể hiện ý chí nguyện vọng của cha anh trước khi chết phải được chia theo di chúc theo quy định tại Điều 624 Bộ Luật Dân sự, anh không có quyền tranh giành với chị Hoa được đâu.
Hoa: Đấy anh thấy chưa, về tình hay về lý thì em cũng có quyền thừa hưởng mảnh đất này. Mà cái đó không quan trọng, quan trọng là tình máu mủ anh em.
Sen: (nghe điện thoại của con trai) Alo, con trai à, bố mẹ vừa về đến quê đây.
Tiếng vọng ra từ điện thoại: Bố mẹ lại về quê đòi đất của ông bà nữa đấy à, bố mẹ thôi ngay đi, không sau này con cũng làm như bố mẹ đấy…Tút… Tút…
Huế: Các cụ xưa đã có câu “Cầu trước bắc đâu, cầu sau bắc đấy” nên anh, chị cần xem lại cách đối xử của mình với mẹ và em gái.
Sen: (quay sang nói với chồng) Anh ạ, từ nãy giờ em nghe các cô chú trong tổ hòa giải phân tích em thấy đúng đó anh à, giờ em suy nghĩ lại thấy vợ chồng mình đã quá sai rồi.
Quang: Thế giờ ý vợ thế nào?
Sen: Thì sao nữa chồng, vợ chồng mình phải xem lại cách đối xử với mẹ và em để làm gương cho con cái học tập. Còn về phần thừa kế vợ chồng mình đã được bố mẹ cho rồi thì thôi; tranh giành mất hết tình cảm, sau này con cái nó học theo mình thì khổ.
Quang: Được vậy thì tốt rồi. Anh thì cũng đã hiểu nhưng lại sợ vợ giận nên anh làm quá. Cảm ơn các cô chú đã giải thích cho vợ chồng tôi, giá như vợ chồng tôi biết sớm hơn thì tốt biết mấy (quay sang mẹ và em)
- Mẹ ơi chúng con xin lỗi mẹ và em, thời gian qua đã làm mẹ khổ, em buồn.
Bà Thanh: Hai đứa hiểu ra là mẹ mừng lắm rồi. Cảm ơn các cháu trong tổ hoà giải đã hết lòng giúp đỡ, tháo gỡ mọi uẩn khúc mâu thuẫn của gia đình.
Huế: Được vậy là mừng rồi gia đình ta đã hiểu ra, anh em đoàn kết, mẹ con hòa thuận chúng tôi cũng hoàn thành được nhiệm vụ hòa giải với phương châm:
“Hòa giải là cách cùng nhau,
Phân tích phải, trái trước sau sự tình;
Để cùng giải quyết bất bình;
Tránh cho chuyện nhỏ trở thành chuyện to./.
Bộ Tư pháp